You are currently viewing Biệt thự trong rừng – Truyện ngắn của CAO DUY SƠN

Biệt thự trong rừng – Truyện ngắn của CAO DUY SƠN

Sao mỗi lần ngang qua cổng sắt này bước chân ta như chậm lại, và chờ đợi nữa, chờ đợi gì không biết? Có lẽ vẻ mặt nàng, sự thư thái toát ra từ thân thể đã cuốn hút tâm trí. Nàng bước về phía cổng vừa lúc ta đi đến. Nàng nhìn ta gật đầu, cười dịu dàng. Cái gật đầu có vẻ xã giao nhưng kín đáo và thân thiện. Chỉ thế thôi ta đã thấy mãn nguyện.

Ta mong một lần được đối diện thật gần nàng. Ðể làm gì ư, không thể giải thích? Nhưng ta luôn cảm thấy từ nàng có gì đó cuốn hút, và tâm tưởng mong manh mường tượng những điều tốt đẹp. Những ngày qua dù chỉ được ngắm nàng từ xa, cái bóng thướt tha trong nắng chiều bên khu rừng sau tòa biệt thự gia đình nàng sở hữu. Vẻ đẹp ngôi biệt thự với lối kiến trúc cổ gợi cảm giác gần gũi, và nó đẹp hơn lên vì có nàng ở đó. Ta không phân vân về sự thiên vị của cảm xúc. Nhưng vẫn chưa thể lý giải tình cảm đó là gì. Có thể ta đã yêu không khí bình yên của ngôi nhà, cũng có thể đang nâng niu tưởng tượng với niềm thích thú chưa thể cắt nghĩa. Nàng đang đối diện ngay trước ta. Nàng đẹp hơn ta tưởng. Ta không tỏ ra có ý chờ được mời vào nhà, nhưng lại rất muốn nàng lên tiếng. Một lời mời thôi, có thể chỉ là xã giao nhưng ta sẽ không ngần ngại bước qua cánh cổng sắt này. Ta dừng bước chờ đợi. Và không hiểu sao lại chủ động lên tiếng:

– Chị sẽ mời tôi vào nhà chứ?

Nàng cười, nụ cười hiền thoáng giễu cợt như thể đã đoán trước điều này.

– Mời anh vào chơi?

Ta hồi hộp và không hình dung vẻ mặt mình lúc này thế nào? Chỉ cảm giác mình đang bước vào một cuộc khám phá mới, phiêu lưu và ngộ nhận. Ta gạt khỏi đầu mọi suy nghĩ và nhìn quanh. Hôm nay chỉ mình nàng ở nhà, bọn trẻ đâu hết cả, và người đàn ông áo quần lúc nào cũng là lượt nữa? Một gia đình như thế giới biệt lập giữa thị trấn miền núi này. Trong nhà đồ đạc thứ gì cũng sạch sẽ gọn gàng và đắt tiền. Chắc cuộc sống nàng rất hạnh phúc. Ta nghĩ thế, nhưng hình như không mong nó như thế. Ta tưởng tượng khác kia. Có lẽ đó là sự phức tạp pha chút ích kỷ của kẻ vừa trải qua cuộc hôn nhân đổ vỡ. Ta tự giễu mình. Hít một hơi sâu như muốn nuốt xuống bụng, tống ra ngoài thói ganh tị lấp ló sau nụ cười giả. Và có lẽ cả sự so sánh nữa. Người đàn ông vắng mặt thật là kẻ may mắn, gã đang được sở hữu một người phụ nữ đẹp và sang trọng nhường kia. Gã là người thế nào nhỉ? Chỉ là gã trọc phú như thường thấy hay một kẻ bặt thiệp, tâm hồn phong phú? Ta đang cười thì phải? Nàng gật đầu đáp lại, vẻ thân thiện thấp thoáng trong ánh mắt.

Nàng lộng lẫy trong chiếc váy dài quá gối để lộ hai bắp chân thon thả. Nàng bối rối, má thoáng đỏ. Thụ trách mình lộ liễu, vội cúi đầu nhưng bờ vai nõn nà vẫn ám ảnh tâm trí. Nàng đẹp thầm lặng. Cái vẻ này lâu rồi mới lại thấy. Nó gợi lên nhiều điều. Anh nhìn nàng. Nàng đâu cần tới mỹ phẩm, nét đẹp tự nhiên tạo cảm giác nếu tô chút son phấn tuyết hương thuần khiết sẽ biến mất.

Anh hỏi bọn trẻ đi đâu vắng cả? Nàng bảo các con đã cùng chồng nàng xuống thành phố. Nàng không muốn đi, vì lâu rồi mới lại được thảnh thơi, không phải bận nghĩ hay lo toan gì khác.

Giá nàng hỏi anh từ đâu đến thị trấn rừng núi này, ít ra sẽ có chuyện để nói. Anh thấy khó xử. Chẳng lẽ cứ những câu hỏi rời rạc như thế cho đến lúc rời khỏi đây? Anh muốn nói với nàng, mình ở ngôi nhà bên kia sườn núi. Những buổi sáng khi thức dậy, qua ô cửa sổ anh thấy nàng cùng hai đứa trẻ đi dạo trong cánh rừng sau biệt thự. Có chiều tắt nắng, nàng thường ngồi đối diện với người đàn ông bên chiếc bàn đá, chỉ thỉnh thoảng mới nói với nhau vài ba câu gì đó, còn thì im lặng. Liệu đó có phải chồng nàng? Không thể lộ liễu như thế. Thụ thấy ái ngại khi nghĩ đến nụ cười phảng phất giễu cợt của nàng.

– Anh đến thị trấn này chơi hay có việc gì?

Nàng đã giải thoát cho anh bằng một câu hỏi. Có thể nàng muốn biết, cũng có thể chỉ cho có chuyện.

– Tôi là người sinh ra ở đây, nhưng đã chuyển đi sống nơi khác từ lâu.

– Vậy tôi là chủ, anh là khách rồi!

– Chị là…

– Tôi là công dân thị trấn Cổ Lâu.

Anh ngạc nhiên:

– Sao tôi không biết nhỉ?

– Anh biệt xứ lâu rồi mà vẫn tham quá.

– Vâng, rất nhiều người mới đến đây sống.

Nàng khẽ cười, mắt xa xăm:

– Nói vậy thôi, ở đây nhưng tôi ít người quen lắm.

Nàng nói, nàng cùng hai con sống ở đây. Chồng nàng một doanh nhân thành đạt, anh đã mua lại khu đất của một gia đình trong thị trấn và đã dựng lên biệt thự xinh đẹp này. Anh ấy thỉnh thoảng mới về, còn thì biền biệt với các công trình dự án, có những dự án tận bên Lào.

– Sao chị không về thành phố?- Thụ định nói với số tiền xây biệt thự lớn như vậy có thể dư tiền mua một ngôi nhà dưới thành phố Bình Lãng đầy đủ tiện nghi, nhưng rồi im lặng.

– Ở đâu mà chẳng phải sống, với lại khí hậu ở đây tốt không kém Ðà Lạt, mùa đông hơi lạnh nhưng thoáng đãng, con người ôn hòa không thóc mách, nhòm ngó. Tôi thích.

Nàng im lặng, mơ màng nhìn vạt nắng trước hiên. Một chú mèo vàng nhón chân bước đến bên ghế, nàng bế nó lên, vuốt ve. Anh có cảm giác thư thái và hãnh diện. Con mèo, một phần cố hương luôn là nỗi nhớ trong lòng. Anh thích thú với ý nghĩ, nàng đang nâng niu một phần tình cảm của mình.

Nàng bảo, gần nửa tháng qua, vào mỗi buổi chiều vẫn thường thấy anh qua lại con đường trước cổng.

– Tôi cứ nghĩ anh không có vẻ gì là dân ở đây, thế mà…

Anh nhìn nàng, giọng thành thực:

– Tôi có bạn học cũ làm ở Ủy ban huyện, lần nào xuống thành phố cũng rủ tôi về quê. Bạn tôi bảo, ông có nghề viết lên đó xem có gì thì động bút, nếu không thì chơi, về quê mà. Thực tình từ lâu tôi đã muốn về thăm. Nơi này dù chỉ được sống mười tám năm tuổi trẻ nhưng không khi nào tôi nguôi nhớ. Mải mê công việc và bao chuyện nên mãi tới giờ mới thực hiện được mong ước đó.

Nói xong, trong Thụ bỗng hiện lên những gì vừa trải qua. Anh không thể kể cho người mới quen những chuyện đó. Ðó là sự thất bại, một cuộc hôn nhân buồn, anh đang lấy lại thăng bằng sau chuỗi ngày mệt mỏi. Vợ anh, người phụ nữ sống chung hơn mười năm cùng đứa con tám tuổi đang hưởng cuộc sống mới ở một tỉnh phía nam với người đàn ông khác. Nghĩ đến đây tim anh như có một luồng điện chạy qua.

– Cuộc đời biết bao nhiêu chuyện, có dịp được về thăm là quý rồi. Anh đừng tự trách mình.

Ánh nhìn của nàng đầy vẻ thông cảm. Lẽ nào nàng đọc được ý nghĩ người khác? Không, chỉ là đáp lại chuyện anh nói về bạn mình, về quê cũ.

– Tôi thấy mình có lỗi. Hơn chục năm rồi còn gì.

– Anh có gặp lại nhiều bạn không?

– Có, họ đều già đi, có lẽ tôi cũng thế.

Nàng cười:

– Sao anh không đưa chị và các cháu về chơi?

Thụ nhún vai, cười gượng:

– Tôi là người tự do.

– Không sao, tôi hiểu. – Nàng có ý đưa câu chuyện sang hướng khác – Tiếng là ở đây nhưng tôi vẫn chưa biết nhiều về vùng đất này.

– Nếu không ngại, tôi có thể làm hướng dẫn viên cho chị. Quanh thị trấn này có nhiều nơi thú vị lắm.

Cặp mắt nàng thoáng sững sờ. Hình như lời đề nghị đường đột khiến nàng bối rối. Nhưng bất ngờ giọng nàng trở nên linh hoạt:

– Ở đây là vùng giáp biên, anh lại là thổ công tôi e…

Thụ nói chen:

– Tôi nghĩ người bị bán sẽ là tôi cơ đấy.

Nàng cười trong trẻo. Hàm răng đều và trắng như sứ lấp lóa trong cặp môi tươi rói.

– Trông tôi giống mẹ mìn lắm sao?

– Không, tôi không có ý thế!

Giọng nàng thấp xuống:

– Tôi nói vui thôi.

Nàng nhìn ra cổng. Phía bên kia con đường thấp thoáng những ngôi nhà xây bằng đá chênh vênh sườn núi. Thụ nhận ra ngôi nhà mình trọ bên đó, trông như chuồng chim câu lẫn trong sương mờ và cây cối um tùm. Từ cái tổ chim đó bao lần anh nhìn sang đây và mong manh ý định một lần được đặt chân vào ngôi nhà bình yên này. Ðể khám phá? Không phải! Ðể kiểm chứng những tưởng tượng về nàng? Có thể chỉ đúng một phần nào! Ở đời có lúc con người nảy sinh những ý nghĩ ngông dại. Có lẽ mình bây giờ cũng thế! Rất may đó chỉ là ý nghĩ, nếu phơi bày bằng lời nói, cử chỉ sẽ khiến người khác bất mãn mức nào. Thụ không biết sẽ phải làm gì tiếp cho hết ngày, nhưng không thể nấn ná ở đây thêm nữa mặc dù rất muốn. Anh đứng dậy chào nàng.

– Tôi không bận việc gì, anh ngồi chơi. – Nàng lúng túng- Tôi đang nghĩ đến lời đề nghị của anh.

– Chị đồng ý để tôi làm hướng dẫn viên?

– Anh không biết đó thôi, từ lâu tôi đã muốn được đến núi Sầm thăm thác Nặm Khao, và một số nơi khác nữa, với lại có lẽ hôm nay chồng và các con tôi sẽ ở lại thành phố chiều mai mới về. Nếu không đi tôi không biết sẽ phải làm gì cho hết ngày?

Anh đưa nàng men theo đường mòn bên dãy núi phía tây. Con đường ít người qua lại cỏ dại bò lan phủ kín. Từ trên cao nhìn xuống thị trấn Cổ Lâu nhà nối nhà như những chiếc hộp cũ kỹ xếp bên nhau.

Biệt thự trong rừng

Thụ không nghĩ mọi chuyện lại có thể đơn giản hơn anh tưởng. Anh không thể hỏi, tại sao nàng có thể tin cậy khi mới chỉ gặp anh lần đầu. Và chồng nàng nữa, nếu biết nàng đi cùng người đàn ông lạ, dù chỉ là vãn cảnh liệu có thể tha thứ? Hình như nàng không quan tâm đến gì khác. Nàng không cần biết có anh đang bước phía trước, hồn nhiên và thích thú như một đứa trẻ. Ðiều đó khiến anh nhận thấy trong nàng còn có một con người khác. Có lúc nàng dừng lại bên một khóm hoa, một chiếc lá hình trái tim. Nàng bảo, hoa và các loại cây lá này không lạ. Sau biệt thự nàng ở chẳng thiếu loài gì, nhưng tất cả đều như bị giam hãm trong giới hạn. Ở đây mọi thứ đều phóng khoáng tự do. Nàng thích điều đó. Có gì đó như vừa thoát ra khỏi tâm tưởng khiến khuôn mặt nàng trở nên ngời sáng. Nàng hồn nhiên và linh hoạt khác thường. Cảm giác nàng như đang bay bổng trong niềm phấn khích, liệu có phải bắt nguồn từ những nguyên tắc bấy lâu trong lối sống chừng mực bị phá vỡ, hay còn vì nguyên cớ gì khác? Nàng đã về bên bè bạn. Ðiều đó khiến nàng trở nên mơ màng. Nàng cúi xuống bên một cây dương xỉ, đặt tay lên thảm lông mầu hạt dẻ óng mượt như nhung bao bọc quanh gốc.

– Nếu chị thích tôi sẽ đào đem về cho mà trồng. Lông cây này cầm máu tốt lắm.

Nàng hốt hoảng:

– Không, chỗ thích hợp với nó nhất là ở đây, nó sẽ buồn và chết nếu phải sống ở môi trường không thích hợp.

Nàng đứng dậy và bước theo anh. Anh chợt áy náy với điều mình vừa gợi ý bị nàng từ chối. Nhưng chuyện đó được xoa dịu bởi câu chuyện nàng kể về quê mình, về một phần kỷ niệm một thời đã xa. Nàng nói nàng luôn nhớ những ngày còn bé thường theo anh trai lên rừng đào củ mài, trèo cây hái quả dâu da. Quê nàng ở Cao Bằng, phía đông bắc xa xôi. Ðây cũng rừng núi nhưng tận tây bắc, chẳng biết đến khi nào mới được trở về bên đó. Anh rất muốn nghe nàng kể về chồng và những đứa con của mình, nhưng hình như nàng luôn tránh. Anh tự an ủi, có lẽ cũng như mình thôi, không bỗng dưng đem những chuyện gia đình kể cho người khác nghe, nhất lại là mới gặp lần đầu.

Anh đưa nàng đến thác Nặm Khao, ngọn thác cao trên năm mươi mét đổ xuống ào ào làm tung những bụi nước li ti, vẽ lên bầu trời cầu vồng bảy sắc rực rỡ. Những giọt nước bám vào tóc và áo khiến nàng se lạnh, nàng vòng tay ôm ngực. Anh vội ngước lên đỉnh thác để khỏi nhìn đôi cánh tay trắng ngần thon thả và cặp vú đầy đặn hiện trong lần vải ướt.

Mặt trời khuất dần sau đỉnh thác, anh nhắc nàng, trời đã sắp tối, phải về cho kịp, kẻo đường hẹp lại khó đi. Nàng gật đầu đáp lại rồi bám vào vai áo anh bước qua những ghềnh đá sũng nước. Anh cảm được những ngón tay mềm mại bám trên vai mình, thầm mong đoạn đường khó đi dài hơn. Nhưng giây phút đó qua nhanh, anh thầm tiếc khi thấy vai mình nhẹ bẫng.

Một đêm trôi qua chậm chạp. Anh thức dậy khi chim rừng chưa cất tiếng kêu hót, không gian vẫn chìm trong mờ tối. Ðến bên cửa sổ, nhìn sang ngôi biệt thự, anh mong giờ này nàng cũng thức dậy và nhìn thấy anh. Nhưng phía bên đó chỉ ánh sáng yếu ớt và sương phủ lồng bồng. Cảm giác những gì vừa trải qua chiều hôm trước khiến anh chưa hết hồ nghi. Hình như đó là giấc mơ, cả hơi thở của nàng qua vai lúc nàng trượt chân nhao về phía lưng anh cũng thế. Nhẹ nhàng thơm như thể trong mộng. Anh bỗng thấy tiếc sao lúc đó không nắm tay nàng và kéo nàng về phía mình? Biết đâu mọi chuyện đã khác, nhưng có thể nó sẽ không còn được viên mãn như lúc này. Khi lòng vẫn râm ran cảm xúc khó tả. Anh trách mình thô thiển, những ý nghĩ không hợp với vẻ đẹp và tính cách của nàng. Nàng đâu phải hạng bông lơn dễ dãi, nàng là phụ nữ đã có chồng và hai con, vẻ đẹp nàng và sự chừng mực đáng được người khác tôn trọng. Biết là thế nhưng sao lòng cứ muốn nghĩ quá đi.

Anh vội bước về phía ngôi biệt thự. Cánh cổng sắt vẫn đóng. Trong sân im ắng. Ga-ra để ô-tô trống không. Chồng và các con nàng đêm qua có lẽ vẫn dưới thành phố. Họ chưa về, điều đó có lẽ khiến nàng cảm thấy được tự do thả mình trong giấc ngủ muộn. Anh định quay bước xuống thị trấn, chợt trong nhà có người bước ra. Ðó là người đàn bà giúp việc. Chị ta cầm trong tay chùm chìa khóa, đến bên cổng:

– Cô chủ tôi nói, sáng nay thế nào anh cũng đến và nhờ tôi đưa anh bức thư này.

– Cô ấy đi đâu hả chị?

Người giúp việc nói với anh, chị ta biết cô chủ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Cô chủ lấy phải gã chồng là kẻ ích kỷ, anh ta không muốn vợ rời khỏi đây. Anh ta sợ mất cô ấy, mặc dù cô chủ là vợ hai, bà vợ cả ông ta dưới thành phố. Thật tiếc người như thế sao có thể mắc lỡm một kẻ như ông ta. Giữ vợ như giữ tù. Biệt thự gì chứ, đó là nhà tù đấy. Cô chủ chẳng thể ra khỏi đó gần chục năm nay. Anh là người đầu tiên bước vào ngôi nhà này. Và hôm qua lần đầu tiên cô ấy được ra khỏi đây. Lúc về tôi thấy cô chủ vui lắm. Cô ấy có vẻ rất quý và biết ơn anh. Nhưng nửa đêm qua có điện thoại. Từ lúc đó cô ấy không ngủ. Sáng nay đã bắt xe khách đi mất rồi. Tôi biết mà, mỗi lần cô ấy muốn đi đâu đó y như rằng gã lại giở trò đưa hai đứa nhỏ đi và dọa sẽ giấu chúng biệt tăm, không bao giờ cô chủ có thể tìm thấy.

Bà ta nói với anh một vài câu gì đó nữa nhưng anh không còn nghe. Anh quay bước, nhìn phía con đường dốc vắt qua eo núi trước mặt. Chẳng có gì ngoài những cây móc đơn độc chênh vênh vách đá. Có chiếc ô-tô khách đang nhô đầu qua một cua nhỏ đi về phía thành phố. Liệu có nàng trên chiếc xe đó? Anh mở thư. Nét chữ mềm mại: “Chào anh. Em biết sáng nay thế nào anh cũng đến. Cảm ơn anh về buổi chiều hôm qua. Từ bên này, đêm qua nhìn sang nhà trọ nơi anh ở thấy đèn sáng em biết anh vẫn thức. Rất muốn sang đó chơi, nhưng không hiểu sao chỉ nghĩ thôi mà không dám. Nhưng dẫu sao anh đã tặng em một buổi chiều ý nghĩa. Em cảm ơn anh về điều đó. Tiếc thời gian ít quá. Lần đầu mới gặp em đã làm phiền anh nhiều. Giờ em phải đi đây. Em phải tìm lại các con của em. Có người dọa sẽ không cho em gặp lại chúng nữa. Ðiều đó là không thể. Em phải tìm lại các con. Dù chỉ có một mình nhưng nhất định em sẽ tìm bằng được. Em không thể sống thiếu chúng. Vĩnh biệt.”

Có gì đó trào lên từ ngực khiến đôi tay Thụ run run. Anh gấp lại bức thư cho vào túi áo rồi trở về nhà trọ. Không, nàng không thể một mình, biết đâu sẽ gặp nguy hiểm. Nhét vội vài thứ đồ linh tinh vào ba-lô anh vội chạy xuống đường. Xe ôm, phải đi xe ôm mới có thể bắt kịp chiếc xe khách. Anh chạy băng xuống phố. Tiếng thình thịch con tim trong ngực hay tiếng bước chân dận xuống mặt đường anh không thể phân biệt. Chỉ biết bằng mọi cách phải đuổi kịp nàng, để làm gì anh chưa thể lý giải nhưng có điều chắc chắn lúc này nàng rất cần có một người bên cạnh. Bởi vùng đất này nàng chỉ có một mình.

Leave a Reply